Phân tích hình tượng người nông dân trong Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc
Sơ lược của câu truyện Phân tích hình ảnh người nông dân trong bài Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc của những học sinh giỏi văn đạt điểm cao. Đề nghị các bạn đọc giải thích và dựa vào đó viết bài văn Phân tích hình tượng người nông dân trong bài Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc. Tôi chúc bạn mọi điều tốt đẹp nhất trong học tập của bạn.
Bạn xem: Hình ảnh người nông dân tốt bụng cần sự giúp đỡ
Phân tích hình tượng Cây Xà CừPhân tích hình tượng sông ĐàPhân tích hình ảnh sóngPhân tích bức ảnh đoàn binh Tây Tiến
Phân tích hình tượng người nông dân trong Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc – Bài tập 1
Những người Việt Nam yêu nước chống ngoại xâm đã xuất hiện từ lâu, hơn mười năm. Nhưng trong văn học, hình tượng người nông dân mới thực sự xuất hiện vào nửa cuối thế kỷ 19 với bài Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc của Nguyễn Đình Chiểu. Có thể nói, với sự hi sinh ấy, Nguyễn Đình Chiểu đã dựng nên một tượng đài nghệ thuật đầu tiên về người nghĩa sĩ nông dân Việt Nam. Đó là một bức tranh đẹp, đầy sự thật đau thương – buồn và mạnh mẽ – giống như cuộc chiến đấu mà nhân dân Việt Nam đã chiến đấu vào những năm 1900, vì sự sống, tự do, chủ quyền của đất nước họ.
Tuy nhiên, bất chấp bi kịch, nhà thơ không nản lòng. Đó là niềm tin vào quyền năng vĩnh cửu của Chúa Cha, niềm tin yêu vào thế giới của con người; Người giản dị và năng động, nhà thơ luôn hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn. Non sông sẽ hết quân thù, nỗi nhục mất nước sẽ được gột rửa.

Phân tích hình ảnh người nông dân
Chừng nào ân đức Thánh Vương chiếu soi
Mưa lớn cuốn trôi sông núi.
(Chờ gió đông)
Đó là đức tin hữu hiệu và mạnh mẽ. Có lẽ trước Nguyễn Đình Chiểu chưa có nhà thơ nào viết hùng hồn như ông:
Bạn chở bao nhiêu tàu?
Những kẻ này đã đánh rơi cây bút nhầm chỗ.
Tôn giáo của ông không gì khác ngoài tình yêu đất nước và tình yêu con người. Đó là cội nguồn làm cho thơ, văn của ông có những rung cảm lớn, cội nguồn đã đưa tên tuổi Nguyễn Đình Chiểu lên một vị trí vang danh trên văn đàn thế giới.
Nguyễn Đình Chiểu phóng khoáng, rất sắc sảo mở đầu bài ca buồn:
Ồ ồ!
Một phát súng phá giới;
Lòng người trời đã lộ.
Thật vậy, qua cuộc đấu tranh này, qua những thử thách khó khăn, cuối cùng này, lòng yêu nước của những người bình thường này, vẻ đẹp thực sự của cuộc đời họ, đã được tiết lộ lên trời. Trước đây, chúng vẫn tồn tại, nhưng không ai biết về chúng. Họ vẫn ở đó, còn sống, nhưng sống trong một khoảng lặng khó quên. Nguyễn Đình Chiểu với tấm lòng nhân hậu nhận ra cuộc sống của họ đã trở nên khó khăn biết bao:
Nhớ hồn xưa:
Chim cút kinh doanh,
Nỗi lo nghèo đói.
Thật là biết bao nhiêu thông tin mà Chúa có trong tám tiếng đồng hồ ngắn ngủi ấy đã cho chúng ta biết rõ ràng về thân phận của người nghĩa sĩ Cần Giuộc, một người nông dân đất liền, cũng là một người nông dân Việt Nam ngày ấy. Dáng vẻ của họ, nhỏ bé và cô độc giữa cuộc đời, làm lụng vất vả, lang thang, quỳ gối lặng lẽ trên cánh đồng, len lỏi để mang gánh nặng của cuộc đời, nghiệt ngã và thiên tai. Dường như tất cả những nỗ lực là đủ cho họ; Dường như họ, những người nông dân cần cù, không còn nghĩ được điều gì, lo lắng điều gì ngoài “nỗi lo đói nghèo” đã rất cũ.
Tuy nhiên, những kẻ xâm lược đã chiếm đất nước, đến làng, đến nhà của họ. Và, những con người đang quỳ bỗng đứng dậy, dang rộng đôi vai, bỗng thành người khổng lồ như cậu bé làng Giồng Mây ngàn năm trước chợt nghe tin sứ giả báo tin. Nhưng có một điều quan trọng hơn là lời kêu gọi cứu nước ấy không phải từ trong cung mà từ trong lòng của những người nông dân Cần Giuộc. Đó là lòng căm thù giặc sục sôi muốn cướp cả thế giới:
Mùi của tinh dịch chiên, đã được ba năm trong các mảnh vá, ghét thói quen như một người nông dân ghét cỏ dại.
Khi tôi nhìn thấy lốp xe màu trắng, tôi muốn đến ăn gan;
Ngày tôi nhìn vào ống khói đen: Tôi muốn ra ngoài và cắn vào cổ tôi
Như một hạt nhân tất yếu, lòng căm thù giặc lớn đã làm nảy sinh một khát vọng lớn: khát vọng đánh giặc. Đó là một mong muốn tự nhiên và tự nguyện:
Chờ người hỏi bắt ai, lần này hãy cố gắng giải quyết vấn đề;
Không thèm chạy tới chạy lui, lần này nó quay sang lũ hổ.
Người nông dân thực sự của Nguyễn Đình Chiểu đã khác rất nhiều so với người nông dân một thời “xuống thuyền nước mắt như mưa” khi phải trở thành người lính xa xứ để ra biên ải bảo vệ phần của gia đình. Nhà vua. Tự do tấn công, là điều quan trọng nhất trong cuộc đời của tất cả những người tử vì đạo chân chính. Tôi có tiếp tục giữa nghĩa sĩ Cần Giuộc chống giặc ngoại xâm và anh hùng Lục Vân Tiên chống cướp biển chỉ với một mục tiêu:
Ghi nhớ các từ trái nghĩa
Nó cũng là không khôn ngoan để được như vậy.
Trong tất cả mọi thứ, không có gì quan trọng hơn việc cứu thế giới. Thấy điều đúng thì phải làm, làm một cách vô tư, không vụ lợi, không chần chừ, không đợi điều kiện thuận lợi mới làm. Đây là nơi bi tráng của người nông dân Cần Giuộc, cũng là nơi bi thảm của người nghĩa sĩ Gần Giuộc. Nguy hiểm vì:
Hơn mười tháng mới nghe được tiếng gió, tiếng bò.
Có vẻ như trời khô và trời đang mưa.
Cuộc chiến này được bắt đầu vào thời điểm mà lẽ ra các quan trong triều và các thủ lĩnh quân đội của họ đã phải tham gia cuộc chiến này từ lâu, nhưng họ lại “không lay chuyển” một cách kỳ lạ. Khốn cho những ai:
Cung ngựa không tốt, học nhung ở đâu?
Biết ruộng trâu, sống trong làng,
Tu luyện, tu luyện, tu luyện, trồng trọt… tay đã quen làm
Học khiên, thử súng, luyện cờ… mắt chưa từng thấy
Khi bước vào cuộc chiến sinh tử, những con người ấy chỉ mang theo đủ dụng cụ lao động của nông dân. Trước kẻ thù hung hãn, có những quân nhân chuyên nghiệp đủ loại “tàu nhỏ”, “vỏ nhỏ vỏ lớn”, họ là những người bình thường chưa có kinh nghiệm quân sự, nhưng là “một con yêu quái”. trên mạng chỉ có “lưỡi cối xay”. Cuộc chiến mới khác biết bao! Cuộc chiến này kết thúc như thế nào thì đã rõ. Đây là bi kịch của các nghĩa sĩ Cần Giuộc, là bi kịch của đời sống đất nước ta thời bấy giờ của nỗi buồn, một thảm họa khiến thế giới bị hủy diệt trong một trăm năm.
Nhưng chính trong bi kịch đó, trang sử của cuộc đời đã được hát lên. Sử thi đứng đầu về sự kiên trì của những con người quyết chiến thắng, vượt qua nỗi sợ hãi thất bại, lấy tinh thần, cống hiến để vượt qua mọi lỗi lầm và sự khác biệt của mình so với kẻ thù:
Thời trống phí; Đánh trống khích bác, đạp rào rào lọc, coi giặc mà không;
Đừng sợ người da trắng bắn đạn nhỏ, đạn lớn, đập cửa chạy vào, liều mình không có gì…
Trai hè, đại bàng sau, cho tàu thiếc và súng đồng nổ tung.
Vui vẻ, năng động, rất hạnh phúc. Đúng là họ đã chiến đấu như những người lính dũng cảm. Ở đây, sức mạnh của tư duy đã được nâng lên một tầm cao mới, nó đã thể hiện sức mạnh của mình trước sức mạnh của công nghệ, công cụ và thiết bị:
Mai lửa đánh bằng cỏ, chúng nó còn đốt cả nhà thầy kia.
…Kẻ đâm người bị chặt đứt chỗ này chỗ kia, điều đó khiến luật lệ của các linh hồn xấu xa trở nên nguy hiểm…
Trong văn học Việt Nam, trước Nguyễn Đình Chiểu, chưa có hình ảnh người lính chiến đấu nào mạnh mẽ như thế. Hình ảnh người nông dân ở đây là sự kết tinh và thăng hoa cao độ hơn của những gì có trong con người họ. Trong thời khắc lạ lùng ấy, người nông dân Cần Giuộc đã đi về cõi vĩnh hằng.
Nguyễn Đình Chiểu tạc tượng nghĩa nông – nghĩa sĩ Cần Giuộc. Nhưng đây không phải là đài tưởng niệm của một người mà là của nhiều người, của một nhóm anh hùng. Không có tập thể ấy thì không thể có sự hòa hợp đẹp đẽ, không thể có một khí thế vượt hiểm nguy, vượt qua cái chết, và “bơi”, “đẩy vào”, như “kẻ ngang, kẻ lùi”, “đẩy vào” trước hè, bàng sau. ” như vậy.
Tượng đài Nguyễn Đình Chiểu chỉ có một tên là Cần Giuộc, còn liệt sĩ nào ở đó thì không ai biết. Anh ta sống cuộc sống của những người không quen biết và chết cái chết của những người không quen biết. Họ đã không nhận được bất cứ điều gì cho mình khi họ chiến đấu. Điều duy nhất họ lấy lại, mà Nguyễn Đình Chiểu đã nêu ra như một kim chỉ nam dưới tượng đài của họ, đó là triết lý sống:
Chết vinh hơn nhục.
Xem thêm: Viết Thông Tin Về Ngày Trái Đất Năm 2000 (Trang 105), Soạn Thông Tin Về Ngày Trái Đất Năm 2000
Ngã xuống bắt giặc là vinh, về với cha mẹ là vinh
Gốc Tây thì tốt, có người nước ngoài thì khó lắm
Khi kết thúc tượng đài Nguyễn Đình Chiểu, cụ Nguyễn Đình Chiểu đã để lại phần cuối nén nhang, lời tiếc thương và sự kính trọng:
Nước mắt anh hùng không thể lau, tiếc hai chữ trời đất.
Cuộc tấn công của nhiều quân nổi dậy vào đồn Cần Giuộc của thực dân Pháp năm 1863 là cuộc tiến công đầu tiên của quân dân Việt Nam, mở đầu cuộc kháng chiến chống Pháp. Thiệt hại mà quân nổi dậy gây ra cho địch có lẽ không nhiều. Tuy nhiên, tác động thực sự của họ đối với lịch sử phản chiến, lịch sử dân tộc, lòng yêu nước tích cực và vô điều kiện, tinh thần sẵn sàng chiến đấu, lòng dũng cảm vô biên và đáng kinh ngạc của họ. Chúng phải được tạc thành cột để đi vào trường sinh bất tử. Nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu đã hoàn thành vẻ vang công việc của một nghệ sĩ quần chúng bằng việc tạc tượng đài đó.