Ca sĩ Song Ngọc sáng tác ca khúc Chuyện Người Đàn Bà 2000 Năm Trước trích từ Tin Mừng hôm nay.
Câu chuyện về một người phụ nữ hai nghìn năm trước Áo rách, thân mỏi. Câu chuyện về một người phụ nữ trong thành phố Các triệu chứng thực thể. Tại sao? Tại sao? Bởi vì, Vì vậy, tội ác mang lại sự xấu hổ. Vì tình yêu, vì tình yêu, vì tình yêu.
Bạn đang xem: Chuyện Của Mẹ
Một đám đông người từ cung điện cũ bao quanh nơi này Thế giới tử tế và đôi mắt điên đảo. Nhìn người phụ nữ đang đau khổ vì cái chết Một đống đá. Bạn đang đợi ai? Chờ đợi bàn tay của ai đó để giết ai đó mà không có ác tâm. Ôi trời, sao anh no thế?
Ai, ai vô tội. Ai, ai vô tội Ném đá ném trước đi, còn chờ gì nữa? Ai, ai hoàn hảo, ai thuần khiết Bạn còn chờ gì nữa? Thua chết, thua chết Giết những tội nhân của thế giới.
Câu chuyện về một người phụ nữ hai nghìn năm trước Sách xưa ghi, đống đá còn. Đối với một cuộc sống ngây thơ hoặc giả dối, Thế giới giả chào đón bạn Anh yêu. Ai là tội nhân, ai là người thức tỉnh? Con người, cuộc sống, cũng vậy….
Xem thêm: Câu hỏi, thể lệ và đáp án gợi ý cuộc thi Biên giới Tổ quốc em tuần 4
Câu chuyện về một người phụ nữ hai nghìn năm trước Sách xưa ghi, đống đá còn.
Nữ ca sĩ khéo léo sử dụng những từ ngữ tương phản như “Thế gian nhân ái, đôi mắt căm giận” và đặt câu hỏi phải chăng con người là kẻ dối trá, sợ hãi trước tòa án lương tâm vì tội ác của mình nên bị quy chụp. quan tâm? anh ra đi lặng lẽ nói: “Trên người vô tội hay trên đời giả dối?” Một thế giới giả tạo? Xin chào kẻ thua cuộc! Mọi người, Tình yêu! Ai là người có tội? Ai dậy?…” Nhưng dù vậy, bài hát có một kết thúc tốt đẹp và một câu hỏi cho lương tâm mỗi người.
Đó là một bài hát buồn chậm rãi, bài hát kể về một câu chuyện đáng kinh ngạc, xảy ra hơn hai nghìn năm trước ở Israel. Một phụ nữ bị bắt quả tang ngoại tình. Các kinh sư và người Pha-ri-sêu đưa người phụ nữ đến gặp Chúa Giê-su, và cuộc xử án bắt đầu. “Trong sách Luật, Môsê đã ra lệnh ném đá những người này, bạn nghĩ sao??”. Một câu hỏi bất ngờ, xấu xí và thiếu lịch sự. Có lẽ sau khi hỏi như vậy, ông trời cũng vui và cười ranh mãnh. Họ thì thầm với nhau đầy phấn khích: lần này đừng buông tay, họ nắm chắc phần thắng trong tay. Một mũi tên trúng hai con chim. Người đàn bà nắm chắc điểm số đã đồng ý. Chỉ còn lại Chúa Giêsu. Bà đang nghĩ gì và sẽ làm gì trong hoàn cảnh này. Người phụ nữ đang mong chờ cái chết với một tội ác hiển nhiên. Chính bà cơ hội gặp gỡ Người đàn ông được gọi là “con chiên của Chúa“, được”Đấng xóa tội trần gian“. Anh ấy cảm thấy tiếc cho sự bất hạnh của mình. Anh ấy muốn cứu anh ấy khỏi cái chết ngay lập tức, đặc biệt anh ấy muốn cứu anh ấy khỏi cái chết vĩnh viễn. Anh ấy sẽ cứu anh ấy, đồng thời anh ấy sẽ tạo cơ hội cho những kẻ muốn hại anh ấy Các bạn tự xem nhé: Nó ghê tởm. Nhưng có lẽ các bạn còn tệ hơn nó! Tội lỗi của nó thì nhiều người biết, vì chúng không giỏi che giấu. Còn tội lỗi của các bạn thì ít người biết, vì giấu kỹ lắm, vẽ và vẽ. Đã đến lúc bạn tự mình nhìn thấy! Tính cách của Chúa Giê-su thật dịu dàng”Tôi lặng lẽ cúi xuống vẽ nền nhà“. Anh tiếp tục hỏi. Chúa ngẩng đầu lên và nói với họ một suy nghĩ nhỏ bé và yên bình, nhưng rõ ràng là một thử thách sinh tử khủng khiếp.”Ai vô tội thì ném đá trước đi“. Chiếc vali du lịch đã thay đổi tình thế bất ngờ. Vì con dao đã ở trên cán, giờ họ phải nắm lấy sợi dây một lần nữa, nếu không họ sẽ cắt tay. Họ quay trở lại trong im lặng, bắt đầu với người lớn. Nói thật, những người có mặt hôm đó, ngoại trừ Jesus, đều là những người có lòng tự trọng. Chúa Giêsu bị đẩy vào vị trí của một thẩm phán bất đắc dĩ, buộc phải vượt qua một bản án khủng khiếp, đột nhiên trở thành một Cố vấn với sự bảo vệ của một bản án rất ngắn. Đó là câu duy nhất mà Đức Chúa Trời đã gỡ bỏ cạm bẫy. Hòa giải, bởi vì Chúa đang kêu gọi họ nhìn vào bên trong trái tim của họ.
Chỉ còn lại hai người tại phiên tòa. Chúa Giêsu là một phụ nữ. Đấng có quyền tha tội và kẻ lầm lỗi. Nắng ban mai nhảy nhót trên cầu thang.Tất cả họ đang ở đâu? Không ai chống lại bạn?“. Lần đầu tiên kể từ khi bị kéo đến đây, người phụ nữ ngước mặt lên. Bà nhận ra khuôn mặt của Chúa Giêsu, đôi mắt chan chứa tình người, sáng ngời ánh sáng thiên đàng, đôi mắt hiền từ ánh lên nỗi buồn. Bà che chở cho bà mặt, lời nói của cô nghẹn lại: “Chúa ơi, không còn ai cả. Tất cả họ đã biến mất“. Khi rạng đông, Đức Giê-hô-va dịu dàng phán:Tôi không đổ lỗi cho bạn! Về đi, và từ nay đừng phạm tội nữa.. Tên tội phạm bị buộc tội trước tòa, rõ ràng là bị kết án tử hình, nay ngạc nhiên thấy mình vô tội, với lời cảnh cáo: từ nay đừng phạm tội nữa! Chúa Giêsu không chống lại nhưng mở ra con đường cho tương lai, tương lai.
Hai lời Chúa Giêsu nói với người dân hai nước thật nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Họ bị ràng buộc, Đức Giê-hô-va kêu gọi họ hướng nội. Với những người bị kết án, Chúa mở ra cánh cửa tương lai.
hướng nội
Một trường hợp kỳ lạ, lang thang trong điều kiện ngày nay. Những người tố cáo bắt đầu tố cáo và đặt câu hỏi, không ngờ lần lượt từng người một cúi đầu ra về trong im lặng. Mới mấy phút trước còn tố cáo ném đá họ, giờ họ lặng lẽ bỏ đi. Điều bất ngờ đến từ lời mời gọi của Chúa Giêsu: “Ai trong các ông sạch tội, hãy ném đá bà này”. Khi đòi ném đá người ta coi mình vô tội và có quyền xét xử kẻ có tội. Nhưng khi một người nhận ra mình cũng là một tội nhân, thì người ấy không dám chỉ trích vì người ấy cũng chỉ trích chính mình. Nhận thức đến từ sự tự quan sát. Chi tiết mà St. John viết “bắt đầu với những người lớn tuổi” là điều quan trọng. Vì càng già, càng sống, càng dễ nhận ra hố sâu tội lỗi của mình. Khi bạn lớn lên, bạn trở nên lý trí hơn.
Có những thứ rất gần mình khó thấy. Tôi cô đơn. Có nhiều sự thật mà mọi người cố gắng trốn tránh và sự thật về chính họ. Sự thật đó có thể được tìm thấy bằng cách hướng nội. Hướng nội và hướng nội để soi mình, soi gương tâm hồn mình. Nhìn lại cuộc đời, lời nói, việc làm mình đã và đang có. Hội thánh luôn khuyên con cháu phải xét mình hàng ngày. Tu sĩ, tu sĩ và cư sĩ đều có thời gian để thiền và tu tập để tự khám phá và hoàn thiện bản thân. Biết mình là nền tảng của trí tuệ.
Nội tâm là một yếu tố quan trọng giữa cuộc sống bận rộn, ồn ào với nhiều thử thách mưu sinh. Đôi khi chúng ta sợ vì chúng ta ngại nhìn vào chính mình, đối mặt với sự thật của chính mình. Điều quan trọng là có thời gian thinh lặng để cử hành thánh lễ, cầu nguyện và viếng Chúa. Khi chúng ta có thời gian để nhìn vào chính mình, chúng ta có một tấm gương và một khoảng cách quan sát. Ví dụ tốt nhất là Chúa Giêsu. Anh ấy là ví dụ. Nhờ Ngài và nhờ Ngài, chúng ta nhận ra những cơ hội của cuộc đời, nhận ra những gì đáng vươn tới.
Mong đợi.
Người ta muốn người phụ nữ bị ném đá, nghĩa là cô ấy đã tự định đoạt cuộc sống của mình trong quá khứ. Quá khứ được đánh dấu bởi tội lỗi. Con người đánh giá, phán xét, hành động trong quá khứ. Chúa Giêsu không chấp nhận những suy nghĩ và cảm xúc đó. Họ không phải là một phần của tội lỗi. Anh chấp nhận người phụ nữ có tội. Nhưng anh đã mở ra tương lai, đặt niềm tin vào anh có thể xây dựng một tương lai mới, một cuộc sống mới, một con người mới: “Hãy trở về, và từ nay không phạm tội nữa“. Chúa Giêsu không chống đối hay vơ đũa cả nắm, cũng không tha thứ cho tội nhân. Thiên Chúa đã mở ra cho Người một con đường làm lại cuộc đời. Đó là con đường sám hối, trở về với tình yêu, trở về với đời sống con cái Chúa, trở về với bình an tâm hồn. người phụ nữ còn lại tràn đầy niềm vui và sự hoán cải, háo hức làm lại cuộc đời.
Chúa là Đấng mở cửa tương lai. Ngài không giới hạn cuộc sống con người và lịch sử trong quá khứ, cho dù nó có thể buồn bã và mục nát đến đâu. Chúa luôn mở rộng cửa và chỉ đường dẫn tới tương lai.
Vẫn biết rằng tội lỗi là trái với tôn giáo và đạo đức tốt đẹp, nhưng không thể dựa vào những lời dạy về đạo đức tốt đẹp để coi thường, chế giễu và tẩy chay cuộc sống của một con người. Đạo đức giúp con người sống một đời sống tâm linh, không phải là chướng ngại dìm con người xuống bùn đen. Là con người ai cũng có khuyết điểm, ai cũng có lúc mắc sai lầm. Nhưng mọi người đều có khả năng muốn làm điều tốt, trong sạch và tốt. Chúa đã tạo ra con người với khả năng này.
Chúa Giêsu đã sống và nêu gương. Ngài không kết tội hay giảm nhẹ hình phạt, nhưng mở ra con đường cải tạo đời sống cho những kẻ tội lỗi trong tương lai. Lêvi, Giakêu, Mađalêna, Augustinô… và nhiều người khác mà Chúa đã mở ra cho họ một tương lai tốt đẹp hơn. Đức tin đó tạo ra trong người tín đồ những tư tưởng mới. Đó là hướng tới, cúi đầu như Thánh Phaolô giải thích: “Tôi chỉ nghĩ về một điều và quên đi quá khứ để lao về phía trước(Phi-líp 3:13). Đối với thánh Phaolô, quên đi hành trình đàn áp Hội Thánh Chúa đã qua để lao mình về phía trước, mặt trận mà Chúa Giêsu đã mở ra, biến ngài thành công cụ, tông đồ cho dân ngoại. Và Paul đã sống trọn vẹn cho một tương lai mới.
Bằng cách nhìn vào người khác, đôi khi người ta mắc bẫy người khác trong những sai lầm trong quá khứ của họ. Đã có một thời “chủ nghĩa giải trí” nhốt con người vào quá khứ, quá khứ không dành cho họ!!! Chính vì điều này mà nhiều tài năng trẻ không có cửa tương lai, bị loại bỏ. Mọi người luôn nhìn lại và không nhìn về phía trước. Dù tin tưởng vào Thiên Chúa, Đấng mở ra cánh cửa tương lai, luôn khuyến khích chúng ta hướng tới tương lai
Nhìn vào bên trong để khám phá sự thật thực sự về chính mình. Người Hy Lạp từng đặt trên cổng đền thờ Deiphes dòng chữ “Know Yourself” và coi sự hiểu biết về bản thân là điểm khởi đầu của trí tuệ.
Kỳ vọng là luôn hy vọng và tin tưởng. Tin vào chính mình, vào con người, vào cuộc sống. Và trên hết, hãy tin vào Chúa, Đấng mở ra cánh cửa tương lai cho chúng ta.