[embed]https://www.youtube.com/watch?v=bYIMCI1rij8[/embed]
Bạn đang xem: 8 Mẫu Phân Tích Truyện Ngắn Hai Đứa Trẻ (Thạch Lam), Top 7 Mẫu Phân Tích Hai Đứa Trẻ Của Thạch Lam
Phân tích truyện ngắn hai đứa trẻ
Khai mạc
Truyện Thạch Lam không có truyện. Truyện “Hai đứa trẻ” cũng tương tự như vậy. Chỉ có hai đứa từ Hà Nội chuyển đến một tỉnh lẻ nghèo, quản lý một cửa hàng nhỏ. Buổi tối, hai chị em ngồi trên chõng tre ngắm phố phường khi mặt trời lặn, để rồi về đêm, dù ngái ngủ nhưng vẫn cố thức để đợi chuyến tàu đêm từ Hà Nội đi qua. rồi đóng lại. .một cửa hàng phòng ngủ.
Các bạn đang xem: Phân tích truyện ngắn hai đứa trẻ
Thân bài
Thạch Lam muốn tránh những tiểu thuyết tầm thường thu hút người đọc bằng những ý tưởng thú vị, những khúc quanh, những câu chuyện tình yêu hoặc những xung đột hồi hộp. “Hai đứa trẻ” hấp dẫn người đọc bằng những yếu tố hiện thực cuộc sống.
Việc lựa chọn các tiết mục này gần gũi với Nam Cao, Nguyên Hồng, Tô Hoài (những tác giả hiện thực giàu cá tính), khơi gợi cho người đọc những ước mơ, khát vọng tốt đẹp. Tinh thần yêu thương ấy gắn liền với các nhà văn Nhất Linh, Khải Hưng, Hoàng Đạo.
Thạch Lam có vẻ ngoài nhẹ nhàng như cánh bướm đậu trên hoa. Tranh bằng ngôn ngữ của anh có thể so sánh với tranh lụa chứ không phải tranh sơn dầu. Thạch Lam vẫn là nhà văn lãng mạn. ngon, đẹp.

Phân tích truyện ngắn HAI ĐỨA TRẺ của Thạch Lam
Trong “Hai đứa trẻ” tình và thực song hành trong một bức tranh thiên nhiên làng quê vào một buổi trưa nắng. Rồi màn đêm dần buông xuống.
"Phía tây đỏ rực như lửa cháy, mây óng ánh như san hô chết." Nhưng ngôi làng này tối tăm, buồn bã. "Trong tiệm hơi tối, muỗi bắt đầu bay rồi." “Mắt Liên, bóng tối từ từ lấp đầy”. “Chỉ thấy lòng buồn trước giờ chót”. Chính bức tranh chân thực về cuộc sống, chan chứa cảm xúc của những lời yêu thương ấy đã tạo nên trong lòng người đọc một cảm giác bùi ngùi, xót xa. Ý nghĩa tình cảm của truyện chủ yếu đến từ hình ảnh cuộc sống nghèo khổ phố phường.
Trong con mắt của hai đứa trẻ, những sự kiện ở tỉnh lẻ có vẻ chân thực, sống động và ngoại tình. Đó là một khu chợ trống vắng, chợ đã vắng từ lâu. "Mọi người đã trở lại và tiếng ồn đã kết thúc." Cảnh chợ tàn cho thấy cuộc sống nghèo nàn, trì trệ của phố huyện.
Con mắt cần mẫn của nhà văn đi khắp các con đường của huyện: trên mặt đất có “rác, bỏ vỏ bưởi, vỏ chợ, lá nhãn, lá mía”. Sự việc còn được tác giả miêu tả ngắn gọn “mùi hơi ẩm tỏa ra, hơi nóng ban ngày và mùi bụi bặm quen thuộc, khiến người ta liên tưởng đó là mùi đặc biệt của thế giới, của quê hương mình. . .” .. Bức tranh phố tỉnh trong “Hai đứa con trai” đầy cảm xúc bởi những sắc hương như thế.
Trong khung cảnh hoang vắng, buồn bã ấy, dần dần hiện lên một hình ảnh của những con người phố tỉnh nghèo khổ, lười biếng, lười biếng. Các em đi nhặt đồ bỏ ngoài chợ. Hai mẹ con Tí và Ine đeo cót xách củi về giặt đồ, “hôm ấy đi mò cua bắt tôm; Tôi không phản đối cửa hàng này cho đến tối…”.
Xem thêm: pessimistic là gì
Cả nhà bác Xẩm ngồi trên chiếu, trước mặt bác là chiếc chậu kim loại màu trắng. Cậu bé bò xuống nhặt đất bên vệ đường. Còn hai chị gái của Liên là chủ một cửa hàng tạp hóa nhỏ, mẹ Liên chuyển đi ngay khi cả nhà rời Hà Nội về quê vì anh Liên bị mất việc làm.
Bà già điên của Thi mua rượu uống và cười nhạo “khách hàng của sở khanh” mà cô vấp ngã trong bóng tối. Tất cả những điều này là một cuộc sống đáng buồn, đáng buồn, lãng phí. Qua đôi mắt bé Liên, cả cuộc đời chìm trong bóng tối mênh mông, chỉ có ngọn đèn chị Tí, bếp lò của bác Xiếu, ngọn đèn Mỹ bé nhỏ của Liên… những ngọn đèn nhỏ bé không làm cho cả một vùng thị trấn bừng sáng, nhưng lại làm cho đêm tối mịt mù. ngu độn.
“Tất cả các con đường trong huyện giờ đã thu gọn thành hồ chứa nước cho mẹ Tí”. Hình ảnh ngọn đèn nhỏ trong chạn nước nhà chị Tí chỉ soi sáng một nơi nhỏ bé ấy rồi bảy lượt trở lại ở vùng đất này là một bức tranh thật buồn và hấp dẫn về những kiếp người nhỏ bé, bấp bênh. Cảnh phố chiều như một bản nhạc buồn lặp đi lặp lại điệp khúc.
Tối nào mẹ con chị Tí cũng có nghi thức dọn hàng, chị em Liên kiểm hàng rồi tính tiền rồi ngồi trên chõng tre xem hàng. Chú Phó Siêu lại gánh đòn gánh, thổi lửa, chú Xẩm trải chiếu đặt đồng lên. Đoạn điệp khúc cứ lặp đi lặp lại đến nhàm chán. Anh lại một lần nữa thắp lên tia sáng hy vọng.
Hy vọng là niềm an ủi cho những người nghèo khổ. Nhất Linh cũng cho rằng dân làng rất nghèo tiền bạc nhưng lại rất giàu trong hy vọng hão huyền “nhiều người trong bóng tối mong một cái gì đó tươi sáng trong cuộc sống nghèo khó hàng ngày của họ”.
Làm sao hai đứa trẻ biết được sự trì trệ, chán chường, bạc nhược nơi mình đang sống cũng như những khát khao thiêng liêng chưa biết của mình. Nhưng với tâm hồn hồn nhiên, nhạy cảm, cô bé Liên cảm nhận sâu sắc, dù là vô thức, thực tại của mong muốn ấy.
Mong muốn thoát ra khỏi bóng tối, hai chị em Liên thức trắng đêm đợi đoàn tàu đi qua. Con tàu như đã mang theo một thế giới khác, một thế giới rất khác của Liên, khác với ánh sáng ngọn đèn của chị Tí và ánh lửa của chú Siêu.
“Hai đứa con trai” của Thạch Lam không đề cập sâu sắc đến mâu thuẫn giai cấp và xung đột giai cấp. Ông cũng không cố gắng miêu tả những bộ mặt xấu xa của những kẻ hành hạ và những khuôn mặt buồn bã của những người bị áp bức, vì dù sao Thạch Lam cũng là một nhà văn lãng mạn.
Anh đã vẽ nên bức tranh về một vùng đất nghèo, chân thực ở mọi khía cạnh và cả chiều sâu tâm linh của nó. Bức tranh làng quê xám xịt với những con người nhỏ bé nhân hậu chứa đựng sự đồng cảm chân thành của tác giả đối với những người dân lao động nghèo khổ sống trong bóng tối bao trùm.
Xem thêm: Nhưng Sao Anh Không Lo Sao Anh Không Thấy Nước Mắt Em Rơi , lời bài hát Sao Anh Không Hết
HOÀN THÀNH
Qua bức tranh buồn của phố tỉnh và qua hình ảnh những con người nhỏ bé mà lạc quan, ta thấy được ước mơ lớn lao của tác giả là thay đổi cuộc sống cơ cực của người dân lao động nghèo.
Xem thêm: basket là gì
Bình luận