Phân tích 2 phát hiện của nghệ sĩ Phùng trong “Chiếc thuyền ngoài xa” ta sẽ thấy được tư tưởng nhân sinh của nhà văn Nguyễn Minh Châu.
Bạn đang xem: 2 nghệ sĩ tìm thấy
Khai mạc
Nguyễn Minh Châu là nhà văn nổi tiếng của văn học Việt Nam thời đổi mới. Các tác phẩm của ông luôn chứa đựng nhiều triết lý nhân văn. Ông luôn trăn trở với đời sống con người và công việc của người nghệ sĩ. “Chiếc thuyền ngoài xa” được coi là tác phẩm nổi tiếng nhất trong số các tác phẩm của tác giả. Phân tích 2 tác phẩm của nghệ sĩ Phùng, chúng ta sẽ thấy cách nhìn của nghệ sĩ về cuộc sống và nghệ thuật.

Nguyễn Minh Châu
Thân hình
“Chiếc thuyền ngoài xa” ra đời năm 1983, tiêu biểu cho sự vận động, sáng tạo của Nguyễn Minh Châu trong thời kỳ đổi mới. Tác phẩm này chứa đựng những câu chuyện táo bạo và nhiều triết lý nhân sinh. Trong câu chuyện này, ông đã cho Phùng phát hiện ra hai điều tưởng chừng không liên quan nhưng lại có mối quan hệ mật thiết với nhau. Đó là vẻ đẹp của thiên nhiên, thiên nhiên đầy chất thơ và diệu kì; đối lập với những cảnh bạo lực, những góc tối của cuộc sống đời thường. Điều này đã khiến nhân vật, bản thân tác giả và người đọc khám phá ra nhiều điều thú vị về cuộc sống và nghệ thuật.
Luận đề 2: Khám phá đầu tiên: Vẻ đẹp của con thuyền ngoài xa trên biển buổi sáng giông bão
Phân tích 2 phát hiện của nghệ sĩ Phùng – Nghệ sĩ Phùng được biết đến là một nhà thơ và một người yêu nhiếp ảnh. Để có được bức ảnh đẹp nhất về hồ nước, anh đã quay lại hồ cũ nơi anh từng chiến đấu. Trong nhiều ngày, họ đã lên kế hoạch và ẩn nấp sao cho có thể chụp được bức ảnh đẹp nhất. Và rồi cuối cùng, “vẻ đẹp” trời ban ấy cũng đến. Một cảnh tượng tuyệt đẹp mà có lẽ anh chỉ được trải nghiệm một lần trong đời. Dưới con mắt của người nghệ sĩ, cảnh vật trông đẹp “như một bức tranh thủy mặc của một danh họa xưa”.
Đó là cảnh trong sương sớm, xa xa một chiếc thuyền chài đang thu lưới giữa biển khơi: “Mũi thuyền thấp thoáng mờ ảo trong làn sương trắng đục. . . Biển”. Trải nghiệm đó độc đáo, ảo diệu, cứ như ảo ảnh. Từ khoảng cách của biển đến con người; từ màu sắc, đường nét đến ánh sáng,… mọi thứ đều rất vừa vặn và được chăm chút kỹ lưỡng.
Đứng trước chốn bồng lai tiên cảnh, nghệ sĩ Phùng ngồi xuống “gián đoạn , “trong lòng như có cái gì bóp chặt”. Hình ảnh chiếc thuyền ngoài xa đã ảnh hưởng sâu sắc đến trí óc và trái tim của người nghệ sĩ. Nó gợi cảm xúc thăng hoa diệu kỳ mà người nghệ sĩ nào cũng khao khát. Trong khoảnh khắc nhỏ nhoi ấy, con người đã tìm thấy chân lý của sự toàn thiện, cảm thấy tâm hồn trở nên thanh tịnh. Người nghệ sĩ dường như đã được cuộc đời thanh lọc, dành hết tâm trí để tận hưởng và tiết kiệm “Thời gian do Chúa ban” cái đó.
Bài 2: Phát hiện thứ hai: Bạo lực gia đình hàng chài
Bị thu hút bởi vẻ đẹp của thiên nhiên, nghệ sĩ ngạc nhiên đứng trước khám phá thứ hai. Giữa bầu trời lấp lánh và ảo diệu, những cảnh bạo lực gia đình hiện lên trước mắt khiến anh choáng váng không thể hành động. Từ cô ngư dân xinh đẹp mà anh thầm ngưỡng mộ đã ra đời một người phụ nữ xấu xí, cam chịu, theo sau là một người đàn ông độc ác, tàn nhẫn, độc ác. Ông già rút thắt lưng, giáng cho người phụ nữ những lời chửi rủa đau đớn: “ Bạn chết vì anh ấy, chúng tôi chết vì anh ấy.” . Sự việc đến thật bất ngờ khiến Phụng phải tự mình tìm hiểu “Ngậm miệng lại và nhìn đi” . Bởi chính anh cũng không tin vào sự thật đau lòng của những gì đang diễn ra trước mắt mình. Anh chỉ nghĩ đến cái đẹp tuyệt vời trong cuộc đời nghệ sĩ, anh đã tìm thấy chân lý của sự hoàn hảo; Nhưng đằng sau vẻ đẹp này là bạo lực khủng khiếp, sự tàn bạo và vô đạo đức.

Phát hiện thứ hai của nghệ nhân Phùng
Sau khi ngạc nhiên, phân tích lần 2 của nghệ sĩ Phùng mới thấy nghệ sĩ Phùng đã ” Đặt máy ảnh xuống, chạy đi” lệnh cấm. Như một người lính bước ra từ lửa đạn, anh hiểu và trân trọng sự bình yên đang tồn tại. Vì vậy, khi đối mặt với kẻ ác trước mặt, anh không quan tâm đến những kỹ năng mà mình có để bảo vệ hòa bình. Nhưng anh chưa kịp ngăn lại thì đã thấy Phác, con trai của người phụ nữ xấu xí đó chạy ra giật chiếc thắt lưng. “thẳng người lên, vung khóa sắt và đập nó vào giữa bộ ngực và gân guốc đang bốc cháy của anh ta” về bố của anh ấy. Sau đó anh ta đã bị cha mình tát hai cái. “rơi vào cát” . Anh lặng lẽ đưa tay lau nước mắt trên mặt “Nhiều lỗ hổng” của mẹ. Tình yêu giản dị, tự nhiên của người con dành cho mẹ đã khiến nhân vật Phùng cảm động.
Tưởng chừng chỉ phải chứng kiến một lần, nhưng 3 ngày sau, nhiếp ảnh gia Phùng lại tận mắt chứng kiến bạo lực. Ở đây, anh Phác không chỉ chạy đến bảo vệ mẹ như trước, mà anh đã lăm lăm con dao trong tay để chạy trốn người cha độc ác của mình. Em gái anh, một cô gái yếu đuối đã cầm dao, đấu tranh với anh để ngăn anh làm những việc không đứng đắn. Mặc dù anh ấy phải ngăn cô ấy lại và nhìn thấy mẹ cô ấy bị hành hạ, chắc hẳn cô ấy đã rất buồn. Không để bạo lực tiếp diễn, nhân vật của Phụng lao vào can ngăn cũng bị người đàn ông này đâm trọng thương. Anh phải vào bệnh viện để đóng vết thương, minh chứng cho sự cam chịu, khiêm nhường của người phụ nữ.
Trên thực tế, anh nhận ra rằng vẻ đẹp của thiên nhiên mà anh cho là hoàn hảo lại là một vấn đề lớn. Hòa bình đã lập lại nhưng hạnh phúc, khổ đau, khó khăn của mỗi người vẫn còn. Thông qua quan niệm về người nghệ sĩ, nhà văn Nguyễn Minh Châu muốn gửi gắm nhiều tình cảm nhân văn về nghệ thuật và cuộc sống. Nghệ thuật không chỉ là nhìn thấy cái đẹp trước mắt mà cần gắn liền với tình yêu và hạnh phúc. Chúng ta không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài mà bỏ qua nguồn gốc của sự sống. Đôi khi đằng sau vẻ hào nhoáng và quyến rũ lại ẩn chứa rất nhiều rắc rối. Đồng thời, tác giả cũng nhắc nhở mọi người đừng nhầm lẫn, so sánh giữa hình thức bên ngoài với bản chất bên trong của sự vật mà hãy sống một cuộc sống phong phú, đa dạng. Nghệ thuật bắt đầu và xuất phát từ cuộc sống, nhưng cuộc sống luôn biến đổi, đa dạng, không phải lúc nào cũng đẹp đẽ và hoàn hảo như nghệ thuật.
Xem thêm: Tuyển tập Đề thi học kì 2 môn Tiếng Anh lớp 6 năm học 2020, Đề thi học kì 2 môn Tiếng Anh lớp 6
HOÀN THÀNH
Dù là khám phá nghệ thuật hay cuộc sống, phân tích 2 khám phá của nghệ sĩ Phùng qua con người Phùng, ta thấy được chiều sâu trong công việc, trái tim ấm áp luôn yêu thương, thấu hiểu con người Phùng của Nguyễn Minh Châu. Đó là “con đường đi tìm viên ngọc ẩn chứa trong tâm hồn con người” của ông, là những trăn trở về cuộc đời và con người, về ý nghĩa của nghệ thuật chân chính. Nhà văn Nguyễn Minh Châu được coi là “người mở đường tài ba lỗi lạc của văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới”.